17 năm đi học không có người yêu, chạy Grab 1 tuần chúng tôi thành đôi.
EM CHẠY GRAB CÁC BÁC Ạ! 😭
Sáng nay e chở em gái chắc làm bác sĩ ở Trường Chinh Đi Tam Đảo . Em nó leo lên xe thì thấy mắt đỏ có vẻ đang khóc, em nó bảo "anh ơi em mệt quá, anh chở em đi đâu cho vui vui được không?"
Mình trêu bảo "a chở em đi chơi nhá"
Em nó bảo "Vâng, chỗ nào cũng được".
Mình bảo "Thôi nếu làm việc mệt mỏi quá thì về quê mà nghỉ em ạ. Quê hương là chỗ yên tĩnh nhất để mình nghỉ ngơi và suy nghĩ về những việc mà mình đã làm và sắp làm em ạ"
Thế là em nó bảo "Vâng. anh cho em về Thanh Miện - Hải Dương". Đi đường em nó ôm chặt cứng các bác ạ. Cảm thấy ấm áp cứ như là ny của mình vậy. Về gần đến nhà, em nó gọi điện cho bố mẹ bảo là "con đang về có cả bạn con về nữa, bố mẹ nấu cơm luôn" ☹️.
Về đến nhà mình cũng vào nhà uống cốc nước rồi đi luôn cũng không định ăn cơm vì ngại. Thế mà về đến nhà em ấy thấy cả họ hàng nhà em nó đã sang chơi. Hoá ra tưởng mình là bạn trai dẫn về nhà ra mắt 😳. Lúc này em đã bắt đầu hoang mang tột độ.
Mọi người cứ xúm lại hỏi cháu ở đâu, làm gì .v.v... các thứ các thứ mà mình ngại gần chết. Ăn cơm xong em nó gọi mình ra bảo "anh thông cảm em lâu ngày không về mọi người chắc hiểu lầm anh đấy, mà anh có vợ chưa vậy?
Mình oánh liều bảo "A làm gì đã có người yêu, anh đang sợ ế đây này" Em nó cười xong trả tiền xe bảo "anh ngủ lại phòng em sáng mai đưa em về luôn anh nhé".
Mình nghe mà cứ thắc mắc mãi 1 điều: Nếu mình ở lại chờ thì tính tiền chờ từ hôm nay đến ngày mai bao nhiêu là vừa các bác nhỉ ????
Sau đêm ấy, em về Hà Nội, mua tặng cô ấy món quà.
Ai ngờ hôm sau cô ấy nhận lời làm ny em lun.
Cuộc đời mà, đôi khi có những cái duyên gặp gỡ quen nhau, xong yêu nhau thật là thần kỳ...